Trong năm Bính Dần (1926) Ðức Chí Tôn giáng trần khai
Ðạo phổ hóa chúng sanh làm lành, lánh dữ, tức là Cơ Quan Cứu Thế. Khi mà Ðạo đã
truyền bá khắp các Tỉnh rồi, qua đến ngày Rằm tháng 6 năm Ðinh Mão (1927) Ðức
Lý Giáo Tông cấm cơ bút, thì chư vị Chức Sắc Ðại Thiên Phong không rõ tại sao,
nhứt là Ðức Quyền Giáo Tông có lòng sở mộ về cơ bút đã trải qua một thời gian
lắng nghe lời Thánh Giáo, nên Ðức Quyền Giáo Tông định cầu Diêu Trì Kim Mẫu và
Cửu Vị Tiên Nương đặng học hỏi về Ðạo đức.
Ðến ngày 14 tháng 11 năm Ðinh Mão, Ðức Lý Giáo Tông
mới giáng cơ thì xem hình như Ngài có đại nộ, mà chẳng hiểu Ngài giận việc chi,
Ngài mới cho một bài Thánh Giáo như vầy:
“Hỉ chư Ðạo Hữu, chư Ðạo Muội, chư chúng sanh, hảo hội
hiệp. Thảm cho nhơn loại, khổ cho nhơn loại! Ðời quá dữ, tội tình ấy, hình phạt
kia cũng đáng đó chút. Lão vì thương yêu nhơn sanh hội 10 ngày nơi Bạch Ngọc
Kinh cải cho qua nạn nhơn loại, nhưng luật Thiên Ðình chẳng dễ chi sửa đặng.
Nạn tiêu diệt hầu gần, hết chém giết lẫn nhau, đến buổi bịnh chướng sát
hại. Lão thấy hình phạt phải châu mày, nhưng ôm lòng rán chịu, lạy lục khẩn
cầu; chư Ðạo Hữu đâu rõ thấu, ngơ ngơ ngáo ngáo như trẻ không hồn, thấy càng
thảm thiết.
Lão tưởng chẳng cần nói chi một nước nhỏ nhen đã đặng
danh Thánh Ðịa là Nước Nam nầy, mà Lão xin không đặng tội cho Thành Sài Gòn,
Chợ Lớn, Gia Ðịnh, Huế, Hải Phòng, Hà Nội... Thảm! Thảm! Thảm!”
Ðây là lời tiên tri đã trải qua 20 năm trường đến ngày
nay kết quả vẹn toàn trước mắt nhơn sanh đều thấy rõ.
Ðức Lý Giáo Tông, Ngài định phạt Ðức Quyền Giáo Tông
10 hương, Hộ Pháp 5 hương, ông Phối Sư Bính 5 hương, xét kỹ ra là Ðức Ngài giận
ai chớ chẳng phải giận anh em tôi đâu. Tiếc thay cho nhơn sanh, chớ chi trong
thời kỳ Ðại Ðạo hoằng khai, mà để tâm tín ngưỡng chung thờ một Tôn Giáo, tròn
giữ theo Luật Pháp của Ðạo, lo trau giồi đức hạnh, làm phải làm lành, liên lạc
thương yêu, thuận hòa cùng chung, thì nay đâu có lâm nạn đao binh như
thế.
Trái lại, Chức Sắc Thiên Phong là người cầm phướn
chiêu hồn dìu dắt chúng sanh thoát khổ, mà đi đến đâu đều bị họ chê bai, biếm
nhẻ, kích bác, hân hủi đủ thứ, Chức Sắc Hội Thánh đem hồng ân của Ðức Chí Tôn
rải khắp các nơi cho nhơn sanh chung hưởng, mà họ coi như vật thường, không có
giá trị gì, họ đã mài miệt chạy theo khoa học, chú trọng về văn minh vật chất,
chớ không hấp thụ được đạo đức tinh thần, họ đeo đuổi theo nguồn tranh đấu là
cơ tự diệt, chớ nào rõ biết cơ bảo tồn qui cổ là gì, mãi đến ngày nay mà họ
cũng chưa tỉnh.
Còn nói về phần chư Môn Ðệ của Ðức Chí Tôn, từ buổi
đem thân vào cửa Ðạo trong lúc nhập môn đã quì trước Bửu Ðiện có bàn Ngũ Lôi,
mà lập minh thệ rằng: “Từ đây tôi biết một Ðạo Cao Ðài Ngọc Ðế, chẳng đổi dạ
đổi lòng, hiệp đồng chư Môn Ðệ, gìn Luật lệ Cao Ðài, như sau có lòng hai thì
thiên tru địa lục”. Than ôi! Cho những người thề như vậy, mà cũng không để trọn
đức tin nơi Chí Tôn lại thối bước ngã lòng, cổi áo Ðạo, dẹp khăn tu, mong mãi
xu hướng theo con đường tục lụy, cho nên mới gây tạo ra con đường lằn súng mũi
đạn ngày nay.
Vậy, ai là người thất thệ với Chí Tôn thì phải sớm
thức tỉnh tâm hồn, ăn năn sám hối, cầu xin Ðại Từ Phụ cùng các Ðấng Thiêng
Liêng, từ bi ân xá tội lỗi tiền khiên, họa may đặng chung hưởng ân huệ của Ðức
Chí Tôn ban cho sau nầy.
Ngày nào toàn thể nhơn sanh đều biết hồi đầu
hướng thiện, nhìn Ðạo Trời là một Cơ Quan Cứu Thế, thật hành chủ nghĩa thương
yêu cho ra thiệt tướng thì ngày ấy mới đặng hưởng hòa bình đại đồng thế giới.
* Tam
Quang - Thi quang Vinh.