Tháng
8 âl đến rồi, một mùa hoa Đạo nở trên quả địa cầu 68, nhơn sanh vẫn còn mãi theo vọng ảo của lục trần. Danh, lợi, quyền lực, tiền tài là những gì con người còn theo
đuổi, luật thiên điều đã cho thấy nhân quả đã đến, từ dịch bệnh muôn phía đổ
vây, ngòi nổ chiến tranh chỉ chực chờ bên cạnh sườn,bão lụt, động đất đều là cái quả của nhân con người tạo ra nhưng họ cứ
kêu "thiên tai", nên cứ mãi tạo
nhân . Bồ Tát sợ nhân, còn người thì sợ quả, nên
vòng nhân quả luân chuyển mãi đến giờ cuối.
Mùa
thu nhạt nắng gây niềm nhớ
Quê
cũ đường xa nẻo mịt mờ
Lữ
khách bước qua nhiều quán trọ
Bụi
trần chưa sạch vết chân nhơ
Lần
lựa ngày qua thân gối mỏi
Một
mảnh phù hoa tan giấc mơ
Nhẹ lòng buông bỏ bao hành lý
Trở gót về quê kẻo MẸ chờ.
* Ngồi trông con đặng phi thường
MẸ đem con đến tận đường Hằng Sanh.
Biển trần trồi sụt thân mỏng mảnh
Đến rồi đi như lá rời cành
Một thoáng hơi ra - không trở lại
Tử biệt còn nuối tiếc lợi danh
Giật mình tỉnh giấc "Huỳnh lương mộng"
Kiếp phù sinh sắc bất thị không
Chuông ngân vang nhắc đừng vọng ảo
Lời Kinh thơm nhã nhạc tiêu dao
Hồng trần chìm nổi lao xao
Chân Nguyên mời gọi, trần lao đoạn lìa.
Một mùa Hội Yến Diêu Trì đang đến, cúi xin Phật Mẫu
ban Hồng Ân cho toàn sanh chúng qui đầu hướng thiện.
* Lệ Thị Ngọc Vân.