Phù sinh một Kiếp đi về
Tỉnh ra mới thấy não nề
nhân gian
Chợt buồn dấy động hồn
hoang
Nghe
trong hư ảo bàng hoàng cơn mê,
Men tình mặn đắng chán chê
Kiếp người,
Phù du qua lại môi cười,
Vô thường tách bến lạc loài
trần gian,
Còn đây mảnh vụn điêu tàn
Và thân hoang phế tìm đàng
hư vô
Mắt buồn soi bóng xác khô,
Nghe trong hoang lạnh xây
mồ chôn ta,
* Mỹ Dung.
Home. Mục Lục: [ 1 ] [ 2 ] [ 3 ] [ 4 ] [ 5 ] [ 6 ] [ 7 ] [ 8 ] [ 9 ] [ 10 ] [ 11 ] [ 12 ] [ 13 ] [ 14 ] [ 15 ] [ 16 ] [ 17 ] [ 18 ] .