Tham, dục, sân, si, hết
nửa đời!
Manh áo cần lao cay đắng
mắt,
Bát cơm vinh nhục xót xa
người!
Vì danh có lúc khôn thành
dại,
Hám lợi đôi khi khóc dỡ
cười!
Ngã Phật từ bi luôn cứu độ,
44. GIÁC NGỘ 2
Một quyển đèn vàng, một
quyển kinh,
Thương ta từng lạc nẽo u
minh.
Đã còn lẩn quẩn vòng sanh
tử,
Mà lại mơ màng chuyện nhục
vinh!
Tiếng kệ phá tan đường tam
ác,
Hồi chuông đánh tỉnh giấc
quần sinh.
Thường tâm trì niệm nam mô
Phật,
Đánh thứ tâm mê, tiếng mõ
kình.
45. GIÁC NGỘ 3
Theo đấng từ bi rõ chánh
tà,
Thành tâm quỳ dưới bệ liên
hoa.
Đại Bi Thần Chú xua ba
nghiệp,
Bát Nhã Tâm Kinh cứu vạn
nhà.
Tiếng kệ phá tan nghìn
nghiệp chướng,
Hồi chuông xoá sạch mọi
oan gia.
Nam mô Cứu Khổ Tầm Thinh
Phật,
Phật ở mười phương, cũng ở
ta.
46. TƯ BẠCH
Cái thân tứ đại có ra chi,
Cứ mãi chấp mê, lợi ích gì
Nhắm mắt chẳng xem trò tán
tụng
Ngửa tai vui nhận tiếng
khinh khi.
Ba thời ý niệm kinh Vô
Lượng,
Bảy biến tâm trì chú Đại
Bi.
Phật pháp vô biên, đường
đạo rộng,
Sen
vàng hoan hỉ bước con đi.
47. KHUYẾN TU
Cực lạc chẳng gần, cũng
chẳng xa,
Sớm tu thì tới, chậm tu là...
Mười tầng địa ngục xin đừng
chớ....
Tám vạn pháp môn, cứ chọn
mà...
Nếu nẽo luân hồi nương
chánh pháp,
Thì đường ác nghiệp nở
liên hoa.
Chần
chừ chi tiếng Nam Mô phật,
Cũng
bởi đời người một sắt na!
48. TỰ
TẠI
Lấy dạ
Bồ Đề rửa trái oan.
Phù
vân danh lợi có chi màng.
Tát
sông phiền não, trơ bờ lạc,
Xé lưới u minh, lộ ánh
vàng.
Nào dám mơ về miền tịnh
độ,
Chỉ mong nhìn được ánh hào
quang.
Hành trang tự tại màu
không, sắc,
Một
tiếng nam mô, một áo tràng.
49. VÔ
THƯỜNG
Cuồn cuộn trùng dương sóng
trắng phau,
Ai ngờ thoắt bỗng hoá
nương dâu! (*)
Vào xuân nào nghĩ hoa tơi
cánh,
Chợp mắt thì ra tóc đổi
màu!
Nặng miếng đỉnh chung trơ
mặt lạnh,
Khàn câu vinh nhục nén
lòng đau!
Hết duyên, vạn vật như bèo
sóng,
Thương bấy người tranh
bước thấp, cao!
* Kha Tiệm Ly. (Thái Quốc
Tế.)
(*) Trộm ý câu "Thương hải hốt biến vi tang điền"