Tông-Đường Thiêng-Liêng của chúng ta chia ra làm ba hạng:
1 - Hạng trí-thức tinh-thần chúng ta do Ngươn-Linh của chúng ta sản-xuất.
2 - Hạng ngoại-thân là những chơn-hồn chúng ta đã làm bạn khi tái kiếp làm
người. Mỗi kiếp làm người chúng ta có Cha, Mẹ, Anh, Em, bạn tác, có thân-quyến
đó là ngoại-thân.
3 - Nội-thân của chúng ta là chính các Chơn-Linh chính mình chúng ta giáng
linh đầu-kiếp, mỗi kiếp mình giáng-linh là phân thân đầu-kiếp, là một người
đặc-biệt riêng ra. Bởi cớ cho nên các bậc cao-siêu chẳng cần tái kiếp, nhưng họ
có quyền, quyền vô đối của họ, là họ giáng-linh đặng chuyển-kiếp, câu kinh "Nhứt
thân ức vạn diệu huyền thần biến" là vậy đó.
Đức Hộ
Pháp c ó giải nghĩa thêm:
“Bần-Đạo dẫn vô Niết-Bàn-Cảnh rồi cả thảy đều thấy, dầu nội thân có một mà
biến hóa ra ức vạn đi nữa, tới chừng qui liễu lại có một, tới chừng qui
pháp-thân cũng có một. Duy có tai hại cho chúng ta hơn hết là phẩm-vị không
xứng của nó, hay địa-vị không vừa lòng sở định của nó, nó thúc giục chúng ta
đầu kiếp, ngoài ra nữa không có gì hết”.
Trong Tông đường chúng ta phần chính yếu là các kiếp sanh của chính chúng ta
và nội thân chúng ta tức là các kiếp sanh do chơn linh ta phân thân đầu kiếp.
Mỗi kiếp sanh ta có một lần chết đi nhưng cái tử khí ấy giúp ta tạo thành tòa
sen cho ta. Chính cái tâm ganh đua, mong mỏi sự tiến hóa cho kịp người thúc
giục chúng ta chuyển kiếp nhiều lần để có một địa vị xứng đáng hơn. Bởi vì các
chơn linh người ta luôn tiến hóa còn nếu mình đứng dừng lải tức là ta bị thụt
lùi, vậy nên ta phải đầu kiếp mãi không thôi.
17 - Khi ta được
thăng vị cả Tông đường đều được thăng. (bài 19)
Hễ khi chúng ta đoạt-vị dầu cho một cấp hay là thấp hơn một cấp đều thấy
khác nhau xa, Bần-Đạo có tỏa người ta như con chim, mình là con cá không thế gì
so sánh được như một trời với một biển vậy.
Chúng ta thắng một phẩm, ối thôi lễ tiếp rước ta không thể gì tỏa được cái
vinh-hiển ấy, có liên-hệ với Tông-Đường Thiêng-Liêng của chúng ta kia, họ sẽ
làm cho chúng ta một hạnh-phúc vô đối, bởi vì cả thảy trong Tông-Đường đều được
nhấc lên một bực hết thảy, vinh-hiển không biết bao nhiêu…
…Phẩm-vị của mình đoạt được cao thấp, trọng hệ hưởng được cùng chăng? Ở yên
cùng chăng? Vui hưởng nơi đó gọi là Cực-Lạc Thế-Giới, vui vô cùng tận, cái
hạnh-phúc không thể gì tỏa được, hạnh-phúc không cùng. Ở hưởng tại đó một ngàn
hai trăm năm (1.200), hay là hai ngàn bốn trăm năm (2.400), hay là ba ngàn sáu
trăm năm (3.600), hay là ba mươi sáu ngàn năm (36.000), rồi lại còn tái kiếp
lụng lại đặng dục-tấn trên con đường Thiêng-Liêng Hằng-Sống của mình nữa.
Luận giải:
Chúng ta phải tu như thế nào để được thăng vị khi trở về ?
Chúng ta
may duyên có mặt trong nền Đại Đạo chính mình Đức Chí Tôn đến khai mở, tức là
ta đã nhập vào trường thi Tiên Phật rồi, bây giờ mình chỉ việc cố gắng đi cho
trọn đường Đạo thì lo gì ngày về không nhấc lên bậc phẩm. Phương pháp tu hành,
các Đấng cũng như Đức Hộ Pháp chỉ dạy hết rồi mình chỉ theo đó tu hành thì đoạt
Đạo. Điều cần là phải có sự cố gắng của bản thân ta, cố công thực hành Tam lập,
phụng sự chúng sanh. Chúng ta một lòng cặm cụi lo tu tiến, thì ngày về có lẽ
cũng cao thăng hơn chút ít. Ngài Từ Thứ Huyền Hạo Chơn Nhơn có để câu thi:
Trường
công quả ấy không thường gặp,
Cửa võ
thiêng liêng gắng vẫy vùng.
như một
lời nhắc nhở chúng ta kiếp sanh nầy thật quí hóa vô cùng, ta phải biết tận dụng
để ngày về không hối tiếc.
18 - Ta nên từ bỏ cừu hận oán ghét mà tạo nghiệp bác ái từ bi để vui hưởng
nơi Cực Lạc Thế giới. (bài 30)
Sự vui hưởng nơi Ngọc-Hư-Cung không bằng vui hưởng nơi Cực-Lạc Thế-Giới, ta
tạo nghiệp ấy, là Tiểu-Thiên-Địa của ta cũng như Đức Chí-Tôn tạo Đại-Thiên-Địa
của Ngài. Trong Tiểu-Thiên-Địa của chúng ta cũng có Ma, cũng có Phật.
Tại khôn khéo của ta trong mấy kiếp sanh, vì thù hận chẳng vì yêu ái, vì
oán cừu chẳng vì bác-ái. Hễ oán cừu thì tạo nghiệp Quỉ-Ma, còn bác-ái từ-bi thì
tạo nghiệp Phật, cũng như oán cừu của Đức Chí-Tôn tạo nghiệp là Quỉ-Vương,
bác-ái từ-bi của Ngài tạo nghiệp là Trời.
Chúng ta dầu có quyền-năng trong kiếp sanh đoạt Tiểu-Thiên-Địa mà sửa đổi
những điều gì giục ta cừu hận, oán ghét thì ta tuyệt bỏ lần nó đi, mỗi kiếp
sanh mua chuộc sự thương yêu đặng sống hưởng nơi Cực-Lạc Thế-Giới, một ngàn hai
trăm năm, hay là hai ngàn bốn trăm năm, hay là ba ngàn sáu trăm năm, hay mười
hai ngàn năm, hay hai mươi bốn ngàn năm, hay ba mươi sáu ngàn năm, theo thời
gian hữu-giới của nó. Ta có phương-pháp mỗi kiếp sanh các chơn-linh trừ bớt thù
hận đoạt quyền-lực thương yêu y như trên hình-tượng trước Đền-Thánh Đức Chí-Tôn
để Tam-Thánh ký hòa-ước với Ngài đó vậy.
Nhờ khi mới khai Đạo, Bát-Nương đến để một bài Thánh-Giáo về thương yêu rất
chí thiết, cả thảy rán hiểu thấu thêm Bí-Pháp bà Bát-Nương đã cầm cây viết mà
biên cho mình, ấy là Bí-Pháp trọng-hệ, đến nỗi Đức Chí-Tôn đến ký hòa-ước buộc
chúng ta chỉ có Luật Thương-Yêu mà thôi. Bởi do Luật Thương-Yêu mà Ngài
cầm-quyền cả Càn-Khôn Vũ-Trụ trong tay, mà chúng ta đã định-nghiệp được cao trọng
cũng do nơi quyền-lực của luật ấy. Nói thật trong kiếp sanh của chúng ta rủi có
kẻ trong thân ta oán thù ta, kẻ ấy tức là Ma nghiệt ta không nên sợ, mà nếu ta
khôn ngoan thì ta lấy tình yêu ái đối lại đặng cho họ diệt tận oán cừu đi, ấy
là cơ-quan Bí-Pháp mà Bần-Đạo vừa hé màn bí-mật cho con cái của Đức Chí-Tôn
nhìn thấy để tìm cơ-quan giải-thoát.
Luận giải:
Làm sao để không còn thù hận oán ghét một ai cả ?
Chúng ta
hằng ghi nhớ Đức Chí Tôn đến ký hòa ước với nhân loại thực hành hai chữ thương
yêu, Chúng ta thường nói luật thương yêu, quyền công chánh, vậy luật thương yêu
là một điều luật vô cùng quan trọng và to lớn của Đạo. Nếu ta không giữ được
luật thương yêu thì ta chưa "gìn luật lệ Cao Đài" như lời minh thệ
nhập môn. Ta cũng hằng ghi nhớ thương yêu là của Đức Chí Tôn, và Thầy cũng từng
dạy "Nếu các con không đủ sức thương yêu thì cũng đừng ghét nhau nghe
à".
Mỗi lần
tâm cừu hận nổi lên ta lấy câu của cổ nhân thường dạy: lầy oán báo oán, oán
chập chồng, lấy ân báo oán thì oán tiêu tan. Ta không muốn lấy oán cừu trả lại
oán cừu bởi vì sẽ gây nên oan nghiệt từ đời nầy sang đời khác. Đó là điều mà
người tu chúng ta vô cùng sợ hãi. Có ai còn oán thù ta ta cũng lấy sự thương
yêu mà đối đãi họ, thì lần hồi họ sẽ suy nghĩ lại mà thay đổi thái độ với ta.
Tóm lại
trong mọi trường hợp ta lấy tâm từ bi hỉ xả mà đối đãi với mọi người thì không
còn ai coi ta là kẻ thù nữa.
19 - Long Hoa Hội nơi
Bạch Ngọc Kinh.
Long-Hoa-Hội đó; Long-Hoa-Hội chúng ta đang ngự tại Bạch-Ngọc-Kinh đó vậy.
Đức Chí-Tôn cho Bần-Đạo thấy trước và ngó thấy các Chơn-Linh ngự trước đó đặng
ngày kia con cái của Ngài cũng ngự như vậy. Bần-Đạo làm chứng đặng nói lại với
con cái của Ngài. Tôi tưởng nếu chúng ta đoạt được cơ giải-thoát về hiệp một
cùng Đức Chí-Tôn được ngồi hưởng ngôi-vị nơi đó. Chúng ta đã đầu thai chịu cái
khổ của đời mà lập-vị mình, đối với cái khổ hạnh muôn kiếp của mình nó trả lụng
lại một cách vô đối. Nếu có thấy mới tưởng-tượng rằng Đức Chí-Tôn chẳng hề khi
nào chịu thiếu nợ ai cả.
Rất hạnh-phúc cho kẻ nào dám cả gan cho Ngài vay, rất hạnh-phúc cho những
kẻ nào biết yêu ái, biết làm tôi tớ cho Ngài, Ngài sẽ đáp lại cái ơn ấy cho
mình. Tới chừng Đấng ấy làm tôi tớ lại cho mình thì không có
cái hạnh-phúc hay giá-trị gì ở mặt thế-gian này bằng đặng.
Luận giải:
Hoàn cảnh ngày nay ta có thể làm gì để đoạt được công quả về dự Long Hoa
Hội được ? Chúng ta hãy đọc lại lời Thánh giáo Đức Chí Tôn sau
đây:
“Thầy
trông mong nơi con, khá cải-sửa chút-ít phàm tâm, thì đức tánh mới đặng trọn
vẹn. Công-quả tuy nhọc-nhằn, nhưng địa-vị cao-thượng cũng chẳng phải dễ đoạt
được. Có vì chúng-sanh mà khổ tâm hành đạo, có khó-nhọc, có dãi-dầu sương mơi
nắng xế, mà quên bậc-phẩm vô-vị ở cõi trần nầy, có vày-vả nẻo gai-chông lần
theo bước đường hạnh-đức, mới có ngày vui-vẻ bất tận, mới có buổi an hưởng
địa-vị thiêng-liêng, tránh điều phiền-não, thoát đọa luân-hồi, mới có lúc rảnh
nợ phong-trần, nhàn xem sự thế, non cao suối lặng, động mát rừng thanh, là chỗ
con lấy đạo-đức làm thang, để bước lên cho cùng tột; khá gắng nghe và
hành-trình liệu bước. (TNHT, trg 131)
Vậy muốn
đắc quả thì chỉ có một điều phổ độ chúng sanh mà thôi. Như không làm đặng thế
nầy, thì tìm cách khác mà làm âm chất, thì cái công tu luyện chẳng bao nhiêu
cũng có thể đạt địa vị tối cao.(TNHT, Q1, Bài 80)
Thánh Huấn Hành Thiện Bài 98:
"Các con vào trường Long Hoa học những gì ? Các con thi đề tài gì hả
các con ??
Thầy nói trước cho các con biết đề tài thi: THƯƠNG
YÊU, CÔNG CHÁNH, LUÂN THƯỜNG, ĐẠO LÝ, Các con có hiểu không ? Khá nhớ đó nghe .
Thầy căn
dặn các con không nên để tâm khinh thường coi rẻ luật lệ của Đạo và bất cứ một
việc gì của THẦY ban ra đó nghe. Thầy sợ các con mắc tội Thiên Điều.
Trong lúc
các con ở trong phòng thi Long Hoa Đại Hội, Quỉ nó khảo lung lắm, nó tìm đủ mọi
cách giục loạn làm cho các con phản Đạo, phản Thầy, phản bạn, mà các con có
biết việc làm tội lỗi của mình đâu.
Nó làm
chủ trong tâm trí của các con, các con làm tôi tớ cho nó sai khiến vì các con
mất hết tâm Thánh Thiện.
Vậy các
con nên giữ tâm cho còn Thánh Thiện. Còn tâm tức còn Đạo. Toàn thể các con của
Thầy gắng nhớ đó nghe các con".
Lời Kết:
Qua Con
đường Thiêng Liêng Hằng Sống chúng ta đã tìm lại được phương pháp trau dồi cái
tâm để ngày kia được dự Hội long Hoa hay trở về cùng Thầy. Chiêm nghiệm kỹ ta
thấy rõ đây là những điều căn bản mà Đức Hộ Pháp đã dạy qua Phương Luyện Kỹ
đặng bước vào con đường thứ ba Đại Đạo như là:
- Đức tin
và khôn ngoan là kho chí bửu, ngoài ra là của bỏ, là đồ vô giá trị.
- Phải
thanh nhàn , đừng vị kỷ,
- Phải
vui vẻ điều hòa, tự chủ quyết đoán.
- Giữ
linh tâm làm căn bổn, hiếu hạnh với Chí Tôn và Phật Mẫu.
- Sự cừu
hận là khối thảm khổ đệ nhứt của nhơn sanh.
- Ai
chẳng oán hận mới thắng được kẻ thù nghịch cùng mình,
- Tín
ngưỡng mạnh mẽ nơi Chí Tôn và Phật Mẫu,
- Thương
yêu vô tận,
Ấy là
chìa khóa mở cửa Bát Quái Đài tại thế.
Ngoài ra
còn vài đức tính khác như: vui chịu cực khổ, nhục nhã vì Thầy vì Đạo,
quên mình phụng sự cho chúng sanh, ăn năn sám hối tội tình, xét mình hằng bửa,
thành tâm niệm danh Thầy...cộng với những công nghiệp tạo thành cho sanh chúng
sẽ tạo nên ngôi vị xứng đáng cho chúng ta nơi cõi thiêng liêng đó vậy.
* Quang
Thông (luận giải. 12-2023)
Home . PHẦN: [ 1 ] [ 2 ] [ 3 ] [ 4 ]
Home. Mục Lục: [ 1 ] [ 2 ] [ 3 ] [ 4 ] [ 5 ] [ 6 ] [ 7 ] [ 8 ] [ 9 ] [ 10 ] [ 11 ] [ 12 ] [ 13 ] [ 14 ] [ 15 ] [ 16 ] [ 17 ] [ 18 ] .